Mỹ là nhà vô địch World Cup Nữ hai kỳ gần nhất và dù khoảng cách của họ với châu Âu đã được thu hẹp, người ta vẫn phải đặt câu hỏi: Lục địa Già liệu có thể vượt lên?
Trong trận bán kết ở Lyon cách đây 4 năm, Anh và Mỹ đã cống hiến một trận cầu nảy lửa với những pha rượt đuổi tốc độ và không khoan nhượng.
Christen Press đã mở tỷ số ở phút thứ 10, song Ellen White gỡ hòa chỉ 9 phút sau đó. Nhưng Alex Morgan đã khôi phục lại lợi thế cho họ với hơn nửa giờ thi đấu và ăn mừng theo "phong cách uống trà" khiến đám đông cổ động viên Anh phẫn nộ.
Anh đã có cơ hội gỡ hòa trên chấm 11m, nhưng đội trưởng Steph Houghton lại sút quá hiền và Mỹ đã tiến vào trận chung kết World Cup thứ ba liên tiếp.
Một vài ngày sau, Mỹ đã giành chiến thắng dễ dàng trong trận chung kết, khi đánh bại Hà Lan của Sarina Wiegman 2-0 để vô địch thế giới lần thứ tư. Họ cũng đã vô địch năm 2015 và kéo dài chuỗi thắng ở World Cup lên con số 12.
Tại Australia và New Zealand Hè này, Alex Morgan và đồng đội tiếp tục là ứng viên số một cho ngôi vô địch.
Trong khi Đội tuyển Nam của Mỹ vẫn còn cách xa các quốc gia ưu tú trên đấu trường thế giới (họ đã bị Hà Lan loại ở vòng 16 đội tại World Cup ở Qatar năm ngoái), tại sao Mỹ lại mạnh đến vậy trong bóng đá nữ?
Cần nhắc lại rằng Đội tuyển Nữ Mỹ chưa bao giờ kết thúc ngoài tốp 3 tại World Cup, sự thống trị ấy đã kéo dài hơn hai thập kỷ.
Khi bóng đá bắt đầu trở nên phổ biến ở Mỹ vào những năm 1970, môn thể thao này đã lan rộng mà không có gánh nặng của những định kiến truyền thống.
Không bao giờ có cùng một thành kiến gắn liền với việc phụ nữ chơi bóng đá ở Mỹ như đã từng có ở châu Âu, Nam Mỹ và hơn thế nữa, do đó không có rào cản nào được đặt ra trước mặt các cô gái muốn tham gia.
Theo quan điểm của Mỹ, đây là một môn thể thao mới để tất cả mọi người hưởng thụ. Bóng đá nhanh chóng trở thành môn thể thao nữ phổ biến nhất cả nước Mỹ, và với các suất học bổng toàn phần tại các trường đại học có sẵn cho những cầu thủ trẻ xuất sắc nhất, môn thể thao này đã thu hút nhiều vận động viên giỏi nhất.
[Ba gương mặt của Đội tuyển Mỹ thuộc Top nữ cầu thủ giàu nhất thế giới]
"Bóng đá nữ đã phát triển trong nhiều năm," Julie Foudy, người đã vô địch hai World Cup và hai Huy chương Vàng Olympic trong một sự nghiệp thi đấu lấp lánh, giải thích.
"Khi chúng tôi giành Huy chương Vàng Olympic ở Atlanta 1996, và sau đó là nhà vô địch thế giới trên sân nhà năm 1999 ... đó là một bước ngoặt lớn. Nhưng nếu nhìn xa hơn, bạn có thể thấy rằng không bao giờ có cùng một thành kiến gắn liền với việc phụ nữ chơi bóng đá, bắt đầu từ những năm 70 và 80. Điều này đã là một yếu tố lớn trong thành công của Mỹ. Các cô gái sẽ không bị những cậu bé trêu chọc vì họ đang đi tập luyện với bộ đồ bóng đá và một quả bóng dưới cánh tay."
Foudy nói thêm: "Thực tế, bóng đá là một phần của hệ thống đại học, có nghĩa là các cô gái có thể chơi bóng đá và tiếp tục nhận được một nền giáo dục thực sự tốt, điều đó có nghĩa là cha mẹ thấy được lợi ích. Điều đó cũng đã mang lại cho chúng tôi một lợi thế."
Đội tuyển Nữ Mỹ đang xếp thứ 1 thế giới trước thềm World Cup Nữ 2023 và có một thế hệ cầu thủ trẻ mới đầy hứa hẹn đang cạnh tranh với các siêu sao Morgan, Megan Rapinoe, Rose Lavelle và Julie Ertz.
Các tiền đạo Sophia Smith và Trinity Rodman đã gây được tiếng vang, trong khi cô gái 18 tuổi Alyssa Thompson được cho là sẽ trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới.
Các Nữ Tuyển thủ Mỹ là những người có tên tuổi lớn ở quê nhà với tiềm năng kiếm tiền tương ứng. Họ cũng là những nhà vận động mạnh mẽ và đã đấu tranh thành công cho quyền bình đẳng về tiền lương với các đồng nghiệp nam.
Nếu mô tả sự phát triển của bóng đá nữ là một cuộc cách mạng, thì người Mỹ đã đi tiên phong.
Giải National Women's Soccer League (NWSL) đã có những thăng trầm, và hiện đang bị thách thức, đặc biệt về mặt tài chính, bởi các quốc gia châu Âu.
Nhưng nó vẫn là một môi trường tuyệt vời để phát triển và cải thiện tài năng. Đó là lý do trong số các tuyển thủ nữ Mỹ dự World Cup nữ 2023 chỉ có đúng 1 cầu thủ chơi ở nước ngoài là tiền vệ Lindsay Horan (Lyon).
Người Mỹ dĩ nhiên vẫn dè chừng sự trỗi dậy của bóng đá nữ ở châu Âu trong vài năm qua và thực tế, họ đã thua Anh trên sân Wembley năm ngoái trong một trận giao hữu, nhưng họ có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể áp đảo bất kỳ ai.
Họ cũng có một sức mạnh tinh thần không thể lay chuyển. Họ đã quen với việc chiến thắng và họ mong đợi điều đó.
Không ai có thể sánh được với thành tích thành công của họ trên đấu trường quốc tế và mọi thứ trong 4 năm qua đều được thực hiện để đảm bảo rằng họ ở trong trạng thái tốt nhất có thể để bảo vệ vương miện của mình vào năm 2023.
Như Morgan từng nói: "Thật không có bí mật nào cho sự thành công, bạn phải tự tạo ra thành công của mình." Đội tuyển Mỹ đơn giản là làm tốt hơn bất kỳ ai khác./.
Tuấn Cương (TTXVN/Vietnam+)